Triết lí đem đến thành công của ông chủ 25 nhà hàng |
Viết bởi An An | |
Thứ sáu, 17/04/2015, 16:25 GMT+7 | |
Romano, người đã chiến đấu vượt qua căn bệnh ung thư hạch vẫn tiếp tục những cống hiến của mình khi xây dựng phòng thí nghiệm Trinity Groves, nơi nuôi dưỡng các ý tưởng kinh doanh nhà hàng dành cho giới trẻ. Ông cũng đồng thời là một nghệ sĩ hội họa. Các tác phẩm của ông được bán với giá lên đến 26.000USD tại một phòng trưng bày do ông đồng sở hữu ở Dallas. Trong bài chia sẻ trên tạp chí Fortune số tháng 4/2015, Romano đã chia sẻ lại câu chuyện cuộc đời mình như sau: Tôi chưa bao giờ làm việc tại nhà hàng cho đến khi sở hữu nhà hàng đầu tiên. Tôi thuộc về thế hệ người Mỹ gốc Ý đầu tiên đến New York lập nghiệp. Cho đến năm 12 tuổi, tôi không nghĩ trên thế giới chỉ có hai loại người là người Ý và người Thiên chúa giáo. Cha của tôi là một thợ điện với học vấn chỉ đến lớp 6. Mẹ tôi là một người nội trợ bình thường. Tôi gia nhập quân đội trong thời kỳ học đại học. Tại đây tôi được học võ thuật để duy trì sức khỏe. Đến năm 1960, tôi về trường Đại học Florida Atlantic tại Boca Raton và mở hai lớp dạy võ karate tại trường, kiếm được 20.000 USD một năm. Đến một ngày, cha của một võ sinh nói với tôi rằng anh ấy đang tìm kiếm đối tác để cùng kinh doanh trong lĩnh vực nhà hàng. Tôi, vốn là một người săn đuổi cơ hội, đã nhìn thấy ở lĩnh vực nhà hàng những điều tôi luôn yêu thích: thức ăn, phụ nữ và những bữa rượu say. Vậy nên tôi bán đi trường dạy karate và đến hợp tác với người đàn ông ấy năm 24 tuổi để mở một nhà hàng ở biển North Palm. Ngay từ những ngày đầu tiên đi làm, tôi đã muốn khởi nghiệp kinh doanh riêng. Tôi không thích nhận lệnh từ ai vì muốn tự định đoạt số phận của mình. Triết lý kinh doanh của tôi là nếu bạn mang đến cho mọi người nhiều hơn điều họ cần, bạn sẽ thu về được gấp đôi lợi nhuận. Cộng sự của tôi thì nghĩ ngược lại, nhưng tôi không đủ tiền để mua luôn phần vốn của anh ấy. Vậy là bố tôi đã thế chấp nhà của bố mẹ, đưa tiền để tôi làm được điều ấy. Tôi đã rất sợ hãi khi nhận tiền của bố mẹ, vì có thể tôi sẽ làm mất chúng. Nỗi sợ đó là động lực để tôi tiến lên cho đến tận hôm nay. Tôi không muốn làm những ai đã tin tưởng trao tiền cho tôi bị thất vọng. Tôi đã đảm nhiệm toàn bộ nhà hàng sau đó và mở thêm 4 - 5 nhà hàng khác tại Florida. Vào những năm đầu của thập niên 1970, nền kinh tế bắt đầu suy giảm, tôi đã thanh lý các nhà hàng đang sở hữu thời điểm đó và chuyển đến San Antonio. Tại đây, tôi đã mở một nhà hàng khác với tiêu chí đa dạng hóa hoạt động. Một trong những món ngon tôi ưa thích chính là hamburger. Vì vậy, tôi đã quyết định xây dựng một khu vực burger cho người lớn, nơi mà khách hàng có thể nhìn thấy thịt được nghiền và bánh được nướng như thế nào. Mức giá tôi đưa ra cho mỗi khẩu phần là 3,25 USD, mức giá cao nhất đối với một phần hamburger tính đến thời điểm đó. Khi đó tôi nghe nói đến hãng hàng không Fudpucker và rất thích tên này, nên tôi quyết định đặt tên nhà hàng là Fuddruckers. Romano’s Macaroni Grill, một trong 25 nhà hàng Romano đã tạo ra trong sự nghiệp của mình Ngân hàng nơi tôi vay vốn không đánh giá cao tính khả thi của dự án này, nhưng tôi vẫn quyết tâm làm. Đó là năm 1980 và tôi cần 150.000 USD. Vậy là tôi bán đi 10 cổ phiếu với giá 15.000 USD/cổ phiếu cho các khách hàng của mình. Số vốn huy động này chiếm đến 48% tổng vốn đầu tư của công ty. Tôi chi 52% còn lại. Vậy là vào năm 1983, tôi đã thực hiện IPO cho nhà hàng của mình. Đến nay, mỗi nhà đầu tư ban đầu đó đã tăng giá trị tài sản lên 3,4 triệu USD. Khi bạn phát hành cổ phiếu ra công chúng, những người khác sẽ muốn đặt dấu ấn của họ lên công việc kinh doanh của bạn. Khi đó tôi đã rất ngây thơ và lắng nghe mọi thứ. Thực đơn của nhà hàng đã bị mở rộng ra. Phong cách trang trí thay đổi. Tất cả những ý tưởng ban đầu đều bị xáo trộn, vậy nên đến năm 1986, tôi đã bán nhà hàng cho nhà đầu tư lớn nhất. Đến thời điểm đó, tôi đang sở hữu một biệt thự ở ngoại ô San Antonio, nhìn xuống thị trấn Leon Springs. Tôi tự hỏi, nếu xây dựng một nhà hàng Ý ở đó, mọi người có đến không? Vậy là tôi mua lại tất cả những bất động sản thương mại trong thị trấn với giá 600.000 USD và nghĩ rằng đây sẽ là nơi tốt để tôi thử nghiệm mô hình nhà hàng Romano’s Macaroni Grill. Mọi người đến vào cuối tuần, nhưng những ngày khác bán rất chậm. Vì vậy tôi quyết định rằng sẽ miễn phí vào một ngày thứ hai hoặc thứ ba mỗi tháng nhưng không cho biết chính xác ngày nào. Vậy là ngay lập tức mọi người tự hỏi nhau "Liệu có phải tối nay được miễn phí không?". Tin đồn lan truyền ra và mọi người bắt đầu kéo đến đông hơn. Tôi không thích điều hành những tập đoàn lớn và phải đối mặt với các vấn đề như bảo hiểm công ty, nợ ngân hàng, rắc rối về nhân sự. Tôi muốn chạm đến mọi người và ở sát cạnh khách hàng của mình. Vì vậy, tôi gọi cho Norman Brinker - chủ thương hiệu nhà hàng Brinker International. Ông ấy đã mua lại ý tưởng kinh doanh nhà hàng Macaroni Grill và tôi kiếm được 23 triệu USD. Norman muốn tôi ở lại điều hành nhà hàng nhưng tôi đã nói "Tôi sẽ phá hỏng văn hóa của ông. Tôi không làm việc cho bất cứ ai". Vậy là vào năm 1989, họ thuê tôi như một cố vấn bán thời gian cho nhà hàng. Bằng nguồn lực tài chính của họ, tôi đã xây dựng thêm Rudy’s Country Store & Bar-B-Q, Cozymel’s, eatZi’s Market & Bakery và nhiều nhà hàng khác. Khi tôi bước vào tuổi 50, các bác sĩ đã phát hiện ra một khối u ác tính ở tuyến hạch của tôi. Khi đó, tôi đã nhận ra rằng mỗi người đều có một "hạn sử dụng" riêng. Suy nghĩ này tạo sức mạnh thúc đẩy tôi muốn làm nhiều hơn nữa. Đó là lý do tôi bước chân vào hội họa. Tôi muốn có thể làm được một điều gì đó khi tôi đã quá già để có thể làm những chuyện khác. Và nghệ thuật chính là điều làm mọi người nhớ đến tôi. Bên cạnh hội họa, Stuart Fitts và tôi đã tạo ra phòng thí nghiệm ý tưởng kinh doanh nhà hàng mang tên Trinity Groves tại West Dallas cùng với các nhà đầu tư khác. Đây là phòng thí nghiệm ý tưởng kinh doanh đầu tiên của nước Mỹ, được thiết kế để sáng tạo ra các ý tưởng kinh doanh phù hợp với giới trẻ thế hệ mới. 15 ý tưởng đầu tiên đã thành hình từ phòng thí nghiệm này. Mục tiêu đầu tiên của đời tôi là kiếm tiến. Điều thứ hai chính là làm những điều để xã hội công nhận. Và bây giờ tôi muốn làm những điều có thể tạo ra khác biệt cho cuộc sống của người khác. Sau khi bán Fuddruckers, tôi đã gặp hai vị bác sĩ đã sáng tạo ra giá đỡ động mạnh vành Palmaz-Schatz. Tôi đã đầu tư vào đó 250.000 USD và sau đó phát minh này được bán cho Johnson & Johnson, mang về 600 triệu USD cho ba chúng tôi. Nhiều năm sau đó, chính tôi được hưởng lợi từ dự án này khi bác sĩ đặt 2 giá đỡ động mạch hỗ trợ tim của tôi hoạt động. Trong suốt cuộc đời kinh doanh, nhiều lần tôi đã thất bại, như khi mở cửa hàng bán quần áo may mặc cao cấp dành cho đàn ông mang tên Baroni’s ở Texas, nhưng không có thị trường tiêu thụ và tôi đã mất 700.000 USD. Tôi cũng từng mở một cửa hàng bán hải sản Lobster Ranch tại Bắc Dallas và cũng đóng cửa sau 6 tháng. Cửa hàng này lấy mất của tôi 600.000 USD. Giữa những thất bại, có một tiếng nói từ sâu bên trong luôn thúc giục tôi đứng dậy phủi bụi ủ rũ và tiến lên chinh phục các thử thách khác với tâm thế tích cực hơn. Và đó là cách mà tôi đạt đến thành công như hôm nay.
Theo Doanh Nhân Sài Gòn
Tin mới hơn:
Tin cũ hơn:
Xem thêm các bài viết cùng chủ đề với bài viết (phía trên):
|